Ấn Công Đức

Chương 28 : TIỂU SƯ ĐỆ



“Tàng Kiếm Sơn tạm thời không có dự định thu đồ đệ, có điều sau khi trở về ta sẽ bẩm báo với gia sư. Nếu sư phụ có dự tính về phương diện này, nhất định sẽ sớm thông báo lại.” Nói xong, hắn rời trấn Thanh Thủy trong sự khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn của mọi người.

Vạn Sơn Hồng một mực theo sau họ, dường như rất cố chấp với việc gia nhập vào Tàng Kiếm Sơn.

Tâm trạng Bạch Vô Thường vốn không tốt, muốn đánh đuổi cái đuôi phía sau đi, nhưng Mục Cẩm Vân lại ngăn gã lại. Lửa giận trong lòng Bạch Vô Thường lại càng bừng bừng, thế nhưng nghĩ tới bản thân đang trúng đan độc mà tu vi có hạn, gã bèn cố nuốt cơn giận xuống, ôm lấy lồng trúc của mình ủ rũ nhìn Tiểu Khôi tìm sự đồng cảm.

Tới chân núi, Mục Cẩm Vân dừng lại, cũng không quay đầu mà nói thẳng: “Ngươi muốn gia nhập Tàng Kiếm Sơn cũng được.”

“Trước tự phế công pháp của mình rồi tiếp nhận khảo nghiệm.”

Lời này vừa dứt, Bạch Vô Thường liền hào hứng, quay đầu nhìn Vạn Kiếm Hồng “đắm đuối”. Đến ngay cả Tiểu Khôi vốn đang rũ đầu chải chuốt lại lớp vảy cũng ngừng lại, dùng đôi mắt như hai hạt đỗ đen của mình nhìn về phía Vạn Sơn Hồng.

Tiểu Khôi: Ta thích nhất là nhìn người khác cũng bị Mục Cẩm Vân bắt nạt!

Sắc mặt Vạn Sơn Hồng biến đổi không ngừng, vẻ mặt cực kì đấu tranh.

Tự phế công pháp chính là một việc làm vô cùng mạo hiểm, điều này đồng nghĩa với việc tất cả những thứ tu luyện được từ trước tới giờ đều theo gió bay, tu vi mất sạch. Tuy hiện tại bề ngoài của gã vẫn còn trẻ, thế nhưng cũng đã tám mươi chín tuổi rồi. Lăn lộn tìm tòi mấy chục năm nay mới tu luyện được lên tới Ngưng Thần kỳ tầng năm, nếu hắn phế tu vi đi có nghĩa là phải đập nồi dìm thuyền. Sau khi phế tu vi lại còn phải nhận khảo nghiệm mới có thể gia nhập vào Tàng Kiếm Sơn?

Tàng Kiếm Sơn cũng chẳng phải danh môn đại phái gì, cũng không có thanh danh trong giới tu chân, gã vốn không nhất thiết phải đánh đổi như vậy...

Gã là một tu sĩ Ngưng Thần kỳ, ở nơi xa xôi hẻo lánh này thực ra cũng có thể miễn cưỡng lăn lộn được, có nên liều một phen không đây?

Bình thường hắn tu hành bằng việc săn giết linh thú trên núi Kỳ Liên, nếu không được thì giết mấy người bình thường lấy máu thịt tu luyện. Thọ nguyên của Ngưng Thần kỳ tuy là tới hai trăm tuổi, thế nhưng ma tu lúc đầu thì nhanh, tới hậu kỳ thì tốc độ tu hành chậm lại. Năm gã bốn mươi tuổi đã là Ngưng Thần kỳ tầng năm, nhưng hơn bốn mươi năm sau vẫn là Ngưng Thần kỳ tầng năm.

Công pháp tu hành của gã không cao, lại còn là bản bị thiếu, ma tu như gã tới nơi khác bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, bị linh tu trông thấy thì chỉ có nước chết chắc. Chỉ có thể vùi mình ở nơi xa xôi này, thế nhưng ở đây, tương lai của gã sẽ vẫn mãi như hiện tại.

Tàng Kiếm Sơn tuy không có tiếng tăm, thế nhưng Mục Cẩm Vân này mới mười sáu mười bảy tuổi đã có thực lực cao tới vậy, lại đơn thương độc mã lấy được đầu của Trương Thanh Phương, đánh đổ cả Trương gia to lớn. Trước kia, gã biết tông môn này của Mục Cẩm Vân có cao nhân, giờ thấy tận mắt trông thấy trưởng lão Kim Đan kỳ, lại càng minh chứng phỏng đoán của hắn không hề sai.

Có nên đánh cuộc hay không! Nội tâm Vạn Kiếm Hồng không ngừng đấu tranh, vẻ mặt lại càng nhăn nhó dữ tợn.

...

Mục Cẩm Vân không hề quay đầu lại, chỉ khẽ dừng lại trong giây lát rồi sau đó lại nhấc chân rời đi, Bạch Vô Thường bên cạnh nói: “Ta xem ngươi cũng đã là Ngưng Thần trung kỳ rồi, sao lại nghĩ quẩn như vậy.”

Gã đã bị Mục Cẩm Vân lừa tới đây rồi, giờ lại còn thêm một tên ngu ngốc tự đưa đầu vào rọ nữa!

Không ngờ, Vạn Kiếm Hồng vốn đang do dự đột nhiên hạ quyết tâm, gào lên một tiếng, tiếp theo đó, cơ thể máu thịt của gã khô quắt lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Linh khí trong máu thịt mạnh mẽ vô cùng, chỉ trong vài giây, Vạn Kiếm Hồng đã trở nên tiều tụy không gì sánh được, người cũng già cỗi đi rất nhiều. Trông gã hiện tại vô cùng yếu ớt, ngay cả đứng cũng không đứng nổi, phải dùng tay chống lên gốc cây bên cạnh mới miễn cưỡng không bị ngã.

“Mục đạo hữu, ta đã tự phế công pháp, còn có khảo nghiệm gì, Vạn Kiếm Hồng ta tuyệt đối không lùi bước!”

Người này thật kiên quyết! Sau khi hạ quyết tâm liền không dài dòng lôi thôi.

Mục Cẩm Vân dường như không ngờ đến chuyện Vạn Sơn Hồng sẽ tự phế tu vi của mình, hắn xoay lại nhìn Vạn Sơn Hồng, nhìn chăm chú hồi lâu mới nói: “Lập lời thề tâm ma, cả đời theo ta tuyệt không hai lòng, bằng không tâm ma quấn thân, vạn kiếp bất phục.”

Vạn Sơn Hồng giờ đã phế cả tu vi lẫn công pháp còn có thể có sự lựa chọn nào khác? Nếu như không tiếp nhận, sau khi gã trở về sống tiếp như nào cũng là cả một vấn đề. Phải biết rằng, gã là ma tu, người muốn giết gã cũng chẳng ít, nếu biết tu vi hắn đã bị phế, kẻ thù chắc chắn sẽ thi nhau tìm tới cửa.

Vạn Kiếm Hồng chẳng nghĩ ngợi gì, không hề do dự lập lời thề, sau đó nhếch miệng cười, “Còn gì nữa?”

“Theo ta lên núi.” Mục Cẩm Vân nói xong liền tiếp tục đi lên núi.

Bạch Vô Thường đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, tốc độ của Mục Cẩm Vân khá chậm, nhưng vẫn nhanh hơn Vạn Kiếm Hồng.

Vạn Kiếm Hồng vừa rồi đứng còn không nổi, muốn đi theo Mục Cẩm Vân lại càng khó khăn hơn, thế nhưng gã vẫn không bỏ cuộc, cắn răng kiên trì leo lên. Có lúc còn ngã sấp xuống không đứng dậy nổi, gã bèn dùng cả tay cả chân mà trèo lên, tóc tai gã bù xù, cả người đầy máu, mắt đã không còn tiêu cự, thần thức cũng kiệt quệ, nhưng vẫn dùng ý chí chống đỡ, tiến lên phía trước...

Mục Cẩm Vân lên núi, dặn dò hai sư đệ tới sườn núi mang Vạn Sơn Hồng lên.

Như vậy xem như Vạn Sơn Hồng đã vượt qua thử thách.

Hai đệ tử Luyện Khí kỳ mang một người lên núi không có gì khó khăn, sau khi đưa người lên, hai đứa tò mò hỏi, “Đại sư huynh, đây là ai ạ, cả người đầy máu, bị thương rất nặng!”

Mục Cẩm Vân liếc qua một cái, liền quả quyết dời tầm nhìn sang chỗ khác, “Đưa đi tắm rửa sạch sẽ, nếu như hắn có thể sống tiếp thì là tiểu sư đệ của mấy đệ.”

“Tiểu sư đệ?” Người hỏi là một thiếu niên đang dùng tay che miệng, “Có tiểu sư đệ nào già như vậy sao?” Vừa nói vừa hô lên, “Cẩm Ngọc, Cẩm Ngọc, mau tới đây, đại sư huynh nói nếu như người này sống được thì chính là tiểu sư đệ của chúng ta đấy, đệ không phải người xếp chót nữa rồi.”

Lạc Cẩm Ngọc mười một tuổi gầy teo, là một con ma ốm, lúc chạy từ phòng ra thiếu chút nữa còn ngã sấp xuống. Cậu ta là người cuối cùng nhập môn, trước đây là Tiểu Thập Cửu, sau này không ít sư huynh sư tỷ ở trước cậu rời sư môn, thứ tự của cậu cứ thế tăng lên, tuy giờ là Tiểu Cửu, những vẫn là người xếp chót.

Tiểu Thiền mới nhập môn vốn phải là tiểu sư muội, nhưng Tiểu Thiền đã là Luyện Khí kỳ tầng ba rồi, mà mọi người nói trong giới tu chân thứ tự vai vế không thể xếp theo tuổi, vì vậy cậu vẫn là người xếp chót, vẫn là tiểu sư đệ của tất cả mọi người.

Mấy ngày nay, Lạc Cẩm Ngọc có chút tủi thân, rõ ràng ngày trước nói sẽ xếp thứ tự theo thời gian nhập môn, sao giờ lại thành xếp theo tu vi rồi? Cũng không thấy mọi người xếp lại thứ tự cho các sư huynh sư tỷ ở trên mình theo tu vi...

Nhưng xưa nay cậu luôn là một đứa bé hiểu chuyện lại nghe lời, các sư huynh đã quyết định vậy, cậu cũng chỉ có thể nuốt lệ vào lòng mà đồng ý, giờ cuối cùng cũng thấy được Tiểu Thập rồi!

Nhưng mà nhìn thấy “Tiểu Thập”, Lạc Cẩm Ngọc lại hơi lo lắng, “Hắn bị thương nặng quá, hơi thở còn yếu hơn cả đệ!”

“Đúng vậy, nếu như chết thì đệ vẫn là tiểu sư đệ.”

Lạc Cẩm Ngọc nắm chặt tay nói: “Thế thì đệ phải chăm sóc cho hắn thật tốt.”

Sau đó các sư đệ đưa “Tiểu Thập” vào phòng, dốc lòng chăm sóc. Còn Mục Cẩm Vân về phòng mình, bàn bạc về chuyện đan độc của Bạch Vô Thường với Tô Lâm An.

Tô Lâm An nghĩ ngợi một hồi rồi phân phó: “Ngươi bảo Bạch Vô Thường lấy một bát máu tới đây.”

Đan độc tan trong máu, tích tụ trong kinh mạch, quan sát máu của gã là có thể nhìn rõ được bệnh trạng, sau đó sẽ tùy bệnh mà bốc thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status