Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 21: Ngừng lại

Phương Thanh Di đè lên người Lâm Húc Dương, cô có thể cảm giác được phần eo có một chỗ cứng rắn đâm vào cô, điều này khiến cho mặt cô càng đỏ hơn.
 
Bản thân mình chỉ muốn chườm nóng giúp cậu ta, sao lại biến thành như vậy cơ chứ?
 
Phương Thanh Di tự hỏi ngược lại trong đầu mình, nhưng lại bị cảm giác Lâm Húc Dương chạm vào khiến cô có chút không nỡ, cơ thể như càng phát ra một loại tín hiệu khao khát vào trong đầu óc cô.
 
Không được, tiếp tục như vậy thì không được đâu!
 
Phương Thanh Di gào thét trong đầu, bỗng nhiên cơ thể cô khẽ run rẩy, người phụ nữ này cảm giác được tay của đàn ông bên dưới đã mò tới tấm lưng mượt mà của mình.
 
Không được! Không thể để cho anh được voi đòi tiên nữa!
 
Phương Thanh Di khẽ cắn răng, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại vài phần, sau khi nhắm mạnh hai mắt lại, lúc mở ra trong mắt đã có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.
 
Lâm Húc Dương không ngờ mình còn có thể cảm nhận tỉ mỉ sự tốt đẹp của Phương Thanh Di, sự đàn hồi trong tay khiến anh không kìm được mà xoa nắn thêm mấy lần. Trong lúc anh đang đợi tiếp tục đánh chiếm một trận địa thì giọng nói lạnh lùng của Phương Thanh Di vang lên: “Nếu bây giờ cậu thu tay lại thì tôi sẽ coi như truyện đêm nay là ngoài ý muốn.”
 
Giọng nói của Phương Thanh Di lạnh lùng, giống như một chậu nước lạnh giội lên cái đầu đang nóng bốc hơi của Lâm Húc Dương, khiến người đàn ông này lập tức tỉnh táo lại một chút.
 
Vốn dĩ còn định ra tay vuốt ve tiếp, giờ chỉ có thể ngượng ngùng lấy ra, sau đó cảm thấy xấu hổ khi nhìn Phương Thanh Di.
 
Lâm Húc Dương không có hành động tiến thêm bước nữa khiến Phương Thanh Di thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng lại có chút thất vọng. Có điều cô giấu rất tốt, đứng dậy sửa soạn quần áo có chút xộc xệch của mình, rồi khôi phục biểu cảm lạnh lùng.
 
“Xin lỗi… Chuyện đó…”
 
Lâm Húc Dương lúng túng muốn giải thích.
 
“Chuyện còn lại tự cậu làm đi. Thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn đi nghỉ ngơi!”
 
Phương Thanh Di bỏ lại những lời này rồi trở về phòng.
 
Lâm Húc Dương hơi sững sờ nhìn Phương Thanh Di rời đi, sau đó ngồi xuống tự mình dụi đôi mắt hơi đỏ, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
 
Sau khi hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, anh đứng lên thay một thau nước nóng, bắt đầu chườm nóng cho tứ chi đau nhức của mình.
 
Tỉnh dậy, cảm giác tứ chi của mình cứng ngắc, Lâm Húc Dương nhíu mày một cái.
 
Trong lòng anh hiểu rõ, có lẽ bản thân mình thực sự không thích hợp với công việc khổ cực này.
 
Thời gian thấm thoắt đã đến trưa, quả nhiên Phương Thanh Di không còn ở trong phòng.
 
Đi tới phòng khách, phát hiện trên bàn có một tờ giấy: Bữa sáng nấu hơi nhiều, đồ thừa ở trong nồi, muốn ăn thì ăn!
 
Lâm Húc Dương nhìn bút tích thanh tú này rồi khẽ cười, đi vào trong phòng bếp, quả nhiên nồi cơm điện vẫn còn giữ được độ ấm, mở ra nhìn vào bên trong thì không biết cháo nấu từ thứ gì, bên cạnh nồi cơm điện còn để một bát dưa muối.
 
“Người phụ nữ này, rõ ràng là người vô cùng tốt, mà cứ ra vẻ hung dữ!”
 
Lâm Húc Dương không khỏi bóc mẻ một câu.
 
Vừa lúc bụng cũng đã đói, cháo múc ra từ nồi cơm điện không nhiều, vừa vặn một tô, hợp để ăn luôn cả bữa sáng và bữa trưa.
 
Trong lúc rảnh rỗi sau khi ăn xong, có lẽ cũng dự liệu được khả năng bản thân mình không làm khuân vác được lâu dài, Lâm Húc Dương muốn đi dạo xem có công việc gì thích hợp hơn không.
 
Lúc ra đến cửa, người đi đường rõ ràng đã nhiều hơn vì lúc này đã là giờ tan tầm ban trưa.
 
Vừa lúc gần khu nhà của Phương Thanh Di có một trường học, khi Lâm Húc Dương đi tới, thì nhìn thấy ngay cổng trường có vài người bán hàng rong trên xe ba bánh, họ đang muốn bán khoai tây, mì lạnh gì gì đó cho học sinh.
 
Trong lòng khẽ dao động rồi đi tới, quan sát cẩn thận, xung quanh dăm ba chiếc xe ba bánh đều có học sinh quây đầy.
 
Chủ sạp đang bận rộn cầm một cái chậu lớn, một tay không ngừng trộn thức ăn trong đó, chuẩn bị đưa cho học sinh thứ chúng mong muốn.
 
Lâm Húc Dương châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống chỗ cách đó không xa, lòng thì thầm đếm số lượng học sinh đến mua.
 
Hút xong một điếu thuốc lá, Lâm Húc Dương tính toán, về cơ bản chỉ trong năm phút mỗi một sạp hàng quanh đây đều bán được khoảng năm đến mười món, hơn nữa còn rất nhiều học sinh xung quanh vẫn chờ để mua.
 
Suy nghĩ trong lòng dao động, Lâm Húc Dương tiếp tục chờ đợi.
 
Cho đến khi học sinh đã đi được kha khá, vài người bán hàng rong nở nụ cười rồi bắt đầu sắp xếp số tiền lẻ của mình, anh mới đi đến trước mặt một người bán hàng rong nói: “Ông chủ cho một bát khoai tây, bao nhiêu tiền.”
 
“Vâng, năm đồng một bát. Có thêm ớt không?”
 
Ông chủ khẽ cười rồi lấy ra một cái bát giấy bắt đầu chuẩn bị.
 
“Cứ làm như bình thường đi. Ông chủ buôn bán ở cửa trường học tốt nhỉ?”
 
Lâm Húc Dương đưa một điếu thuốc ra cười hỏi.
 
“Cũng không tệ lắm, cũng chỉ có lúc tan học mới nhiều người thôi, vào thời gian khác thì bình thường.”
 
Thấy Lâm Húc Dương cho điếu thuốc lá, ông chủ mau chóng lau tay lên trên tạp dề làm bếp của mình rồi nhận lấy, sau đó mới tiếp tục trộn khoai tây.
 
Không lâu sau, một bát khoai tây trộn được đưa đến tay của Lâm Húc Dương.
 
Lâm Húc Dương cầm cây tăm bằng trúc xiên một miếng bỏ vào trong miệng, sau khi nếm thử thì vừa cười vừa nói: “Mùi vị không tệ, thảo nào ông chủ như anh buôn bán tốt như vậy.”
 
“Tạm được mà thôi, mỗi ngày cũng có thể bán được ít.”
 
Được người khác khen ngợi đương nhiên ông chủ cũng vui vẻ, thấy tạm thời không phải bán nữa nên cầm lấy điếu thuốc của Lâm Húc Dương ra hút, đồng thời nhìn thấy Lâm Húc Dương như không có ý rời đi bèn lấy một chiếc ghế cho anh.
 
“Ông chủ, một ngày anh có thể bán được bao nhiêu bát thế?”
 
Lâm Húc Dương hỏi.
 
“Lúc làm ăn khá thì bốn năm trăm mà thôi, vận may không tốt thì cũng chỉ có hơn mười bát, buôn bán nhỏ lẻ mà.”
 
Ông chủ tùy ý trả lời.
 
“Vậy không tệ nhỉ, so với chúng tôi đi làm việc nặng thì tốt hơn nhiều. Anh dựng chỗ này mất bao nhiêu thế?”
 
Lâm Húc Dương tiếp tục hỏi.
 
“Sao thế? Lẽ nào chàng trai cậu cũng muốn bán khoai tây ư?”
 
Ông chủ cảnh giác hỏi lại.
 
“Không phải, cũng chỉ hỏi chơi chút thôi. Tôi đang đợi bạn ở bên kia tan ca, con người của tôi thích nói chuyện phiếm ấy mà.”
 
Lâm Húc Dương tìm cho mình một cái cớ.
 
“À, đồ đạc cũng không đắt lắm, chỉ là phải thay đổi bao bì một chút. Bình thường lúc bán phải chạy xung quanh, cũng chỉ có lúc học sinh tan học mới đến đây bán. Bây giờ buôn bán khó khăn, cạnh tranh cũng nhiều đấy.”
 
Ông chủ hút thuốc nhìn mấy người bán hàng rong khác.
 
“Đúng vậy, buôn bán khó khăn, ông chủ gói thêm cho tôi bát mì lạnh…”
 
Lâm Húc Dương ăn xong khoai tây rồi lấy ra thêm năm đồng, đồng thời cố gắng nhìn kỹ một vài nguyên liệu nấu ăn mà ông chủ chuẩn bị, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
 
Lấy được tin tức mình muốn, Lâm Húc Dương mang theo mì lạnh đã gói đi ra chỗ khác, đồng thời âm thầm tính toán trong lòng lợi nhuận một ngày của cái sạp hàng rong nhỏ.
 
Một hộp khoai tây bán năm đồng, một bát mì lạnh cũng là năm đồng.
 
Làm ăn khá thì ba trăm bát cũng đã là một ngàn năm trăm đồng rồi.
 
Chi phí cần bao nhiêu nhỉ? Hình như bây giờ ở chợ thức ăn một cân khoai tây giá 2 đồng nhỉ? Nếu như bán buôn thì hẳn là còn rẻ hơn, như vậy chẳng phải lợi nhuận một ngày nếu buôn bán tốt cũng được mấy trăm rồi ư?
 
Việc này còn nhẹ nhàng hơn cả làm bồi bàn ấy chứ?
 
Lâm Húc Dương có hơi động lòng, người khác bán được, chẳng lẽ mình không bán được?
 
Việc này vừa không đòi hỏi kỹ thuật gì cả, vừa không cần mặt tiền cửa hàng, ngay cả thứ để chứng minh gì cũng không có, chỉ cần có hứng muốn làm thì làm thôi?
 
Nghĩ tới đây, Lâm Húc Dương đi vào chợ bán thức ăn gần đó, mua mấy cân khoai tây và mì nguội về, dự định tự mình thực hành một phen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 572 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status