Thông tin truyện

Người yêu hoàn mỹ

Người yêu hoàn mỹ
Đánh giá: 7.4/10 từ 8 lượt.
Truyện Người yêu hoàn mỹ thuộc thể loại truyện ngôn tình với nhân vật Đường Thần Duệ, là người yêu của nữ chính, đồng thời cũng là nam nhân vật chính trong truyện. Là kết quả của một cuộc hôn nhân không có tình yêu, một cuộc hôn nhân vì tiền tài và quyền lực, thế nên sau khi chia tay, mỗi người một ngả, anh trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay không ai muốn nhận lại. Trưởng thành trong thế cục khó khăn ấy, không thể trách anh sớm trở thành một người đàn ông lạnh lùng, sắt đá đến vậy. Anh cất giấu tâm tư, quên đi những tổn thương và những người làm mình tổn thương giống như họ chưa từng xuất hiện, chỉ là anh không hiểu, thời gian dần trôi đã phong hóa vết thương, phong hóa cả trái tim mình, khiến anh không còn biết yêu thương là gì nữa.

Anh học về tâm lý, không phải chỉ để đọc giải suy nghĩ trong lòng người, mà còn dùng để cứu rỗi bản thân. Con người Đường Thần Duệ, nói đen thì chính là đen, mà nói trắng, thì là trắng. Anh bạo lực, anh vô tình, những tổn thương trong trái tim khiến tâm hồn anh luôn ẩn giấu sự phản nghịch và sát khí. Nhưng ai nói anh không thanh nhàn, trồng hoa nuôi thỏ mỗi ngày, xem phim giải trí, giống như những ông lão về già hưởng thụ cuộc sống an bình vậy. Anh không phải hai màu trắng đen đơn điệu, mà là màu xám tẻ nhạt, màu xám cô đơn, thế nên, Đường Thần Duệ trước khi gặp được Tịch Hướng Vãn, chỉ là đang sinh tồn, không phải đang sống trọn vẹn như một con người.

Đường Dịch từng hỏi anh, tài nghệ thế này, để làm đầu tư thì hơi phí. Nhưng thật ra anh ta không biết, đối với anh, thú vui tiêu khiển ấy chỉ để làm dịu đi sát khí trong tâm mình, còn đầu tư, là thứ để anh khiến mình cảm thấy đang được sống. Sự phiêu lưu hiểm trở, sống chết chỉ trong từng tích tắc ấy thú vị hơn nhiều, cũng đáng giá để anh hao tâm hơn nhiều so với việc đánh đấm. Đường Thần Duệ dùng sự mệt mỏi và kích thích mỗi ngày để làm dịu đi trái tim cô đơn và nguội lạnh vì trống vắng.

Còn Tịch Hướng Vãn, là một người con gái như ánh sáng mặt trời, luôn tạo ra niềm vui và sự ấm áp cho nhiều người khác. Cho dù quá khứ có từng đau thương, có từng bi kịch, nhưng cô của hiện tại chưa bao giờ oán trách vận mệnh đã thua thiệt mình, mà vẫn luôn cố gắng sống cho thật tốt, thật trọn vẹn. Người con gái như thế, chính là thứ mà Đường Thần Duệ cần, để sưởi ấm trái tim trống trải của mình.

Nhưng nếu nói Tịch Hướng Vãn luôn lạc quan vui vẻ, thì đó chưa hẳn là một lời chính xác. Tịch Hướng Vãn đã từng tổn thương, mà người bị tổn thương thì luôn có sẹo. Có người lựa chọn đối mặt, để vết thương sớm ngày lành lặn. Có người lựa chọn điên cuồng và tiếp tục tổn thương người ta, để làm dịu đi sự đau đớn và khổ sở của mình. Nhưng cũng có người, lựa chọn trốn tránh và quên nó đi như thể thứ ấy chưa từng tồn tại.

Khi người cha thân yêu, người thân duy nhất còn tồn tại trên đời đột ngột biến mất, dẫu đã sớm biết đáp án từ trước trong lòng, cô vẫn cố chấp như cũ, cố chấp cho rằng cha chỉ đang mất tích ở một nơi nào đó. Cô sợ, sợ phải đối mặt với sự thật này.

Khi tình yêu đầu tiên tan vỡ ngay từ trong bọc trứng, cô lấp liếm lòng mình rằng đó chẳng là gì, vết thương sẽ khiến con người ta trưởng thành, và tình yêu rồi cũng sẽ dần mất đi theo thời gian.

Nhưng cô không biết, vết sẹo trong lòng mình, cho dù cô có lờ nó đi, có cố gắng lừa dối bằng vẻ mặt mỉm cười và ngây ngốc, thì cũng không có nghĩa nó chưa từng tồn tại. Vết sẹo không bị xóa nhòa theo thời gian, mà chỉ bị chôn dấu tận đáy lòng, để rồi một lúc nào đó, một ngày nào đó, có những chuyện nào đó, khiến vết thương sứt chỉ và bật máu. Cô chỉ là một người bình thường, không thể mãi tự liếm vết thương và chờ nó tự mình lành lại cả đời.

Tổn thương vì cái chết của cha, khiến cô sợ hãi vào tình cảm, sợ nếu mình bỏ nó quá nhiều vào ai đó, nếu anh ta đi rồi, trái tim mình cũng sẽ chết theo. Nên cô giữ nó lại bên mình, để không bao giờ phải đau thêm nữa.

Tổn thương vì mối tình đầu tiên, khiến cô không còn đủ tự tin vào bản thân mình, không còn tin mình xứng đáng được yêu, nên tình cảm bỏ ra lại càng rút ngắn lại.

Tịch Hướng Vãn che giấu tổn thương bằng nụ cười, giấu nó ở góc khuất sâu nhất trong tâm hồn, vì cô sợ nếu một ngày nào đó nó vỡ nát, mình sẽ không thể nào chịu đựng được. Cô muốn sống, cũng luôn cố gắng sống cho thật tốt cái kiếp này của mình. Vết thương vỡ rồi, chỉ sợ ngay cả cái tín điều duy nhất ấy cũng sẽ hỏng mất. Thế nên, cô càng thu nó lại.

Đường Thần Duệ và Tịch Hướng Vãn, trước khi gặp nhau, cả hai đều đang sống, nhưng đó chỉ là tồn tại, không phải là một cuộc sống thật sự.

Nếu anh là một bức tranh đen trắng đơn sắc, vô vị và tẻ nhạt, thì cô chính là những sắc màu làm nó thêm rực rỡ. Những hành động ngốc nghếch đáng yêu của cô, khiến anh cảm thấy lòng mình như ấm lại. Một Tịch Hướng Vãn như thế, một Tịch Hướng Vãn vừa kiên cường lại nhu nhược ngây thơ, đủ để kích thích ham muốn bảo vệ của bất cứ người đàn ông nào. Cô làm anh trở nên đa tình, phức tạp, làm anh trở nên yếu đuối, ngu ngơ, nhưng đó mới là một Đường Thần Duệ chân chính.

Nếu Tịch Hướng Vãn là một con mèo nhỏ, chỉ biết ngây ngốc tự liếm vết thương của bản thân mình, thì anh chính là một người chủ tận tâm tốt bụng. Người chủ ấy chăm sóc nó mỗi ngày, từ những thứ vụn vặt nhất, cho nó mái ấm, cho nó tình yêu thương, thay nó làm lành những vết thương còn sót lại. Anh luôn tiếc nuối vì mình đã không thể gặp cô sớm hơn một chút, để những vết thương ấy không có cơ hội được tồn tại. Nhưng thế thì đã sao, nếu vết thương ấy làm cô phải âm ỉ đau đớn cả đời, thì anh sẽ bên cô cả đời để xoa dịu nó.

Đường Thần Duệ xuất hiện, như một người cha, một người tình, thay đổi cả cuộc đời Hướng Vãn. Anh cho cô một bờ vai để dựa dẫm, cho cô niềm tin vào bản thân, để từ đó cô có thể rộng mở tấm lòng cho anh tiến vào nhiều thêm một chút. Cho nên, họ là người yêu hoàn hảo dành cho nhau.

Tớ nghĩ đến đây mọi người đã hiểu được cái tựa truyện rồi nhỉ. Đó là tất cả những gì tớ cảm nhận được, đằng sau cách viết hài hước và sâu sắc của tác giả trong câu chuyện này. Truyện còn có những tuyến nhân vật phụ, cũng để lại cho chúng ta khá nhiều ấn tượng khó quên.

Tịch Hướng Hoàn là mối tình đầu của Hướng Vãn, cũng là người đàn ông xuất hiện nhiều nhất trong kí ức tuổi thơ của cô. Lúc cô đau khổ, tuyệt vọng nhất, anh đã ôm cô vào lòng, cho cô chỗ dựa, cho cô niềm tin và sự yêu thương, để cô tiếp tục can đảm đứng lên và sống tiếp. Đối với bất kỳ người con gái nào, đấy cũng là một người đàn ông quan trọng.

Xét theo một phương diện nào đó, Đường Thần Duệ và Tịch Hướng Hoàn là hai người đàn ông vô cùng giống nhau. Họ đều cần một thứ gì đó để sưởi ấm trái tim nguội lạnh của mình, và Tịch Hướng Vãn chính là ngọn lửa rực rỡ ấy. Hai con người giống nhau, xuất hiện ở những thời điểm giống nhau trong cuộc đời Hướng Vãn, nhưng chỉ có một người được nắm lấy tay cô bước tiếp. Tịch Hướng Hoàn không đủ khả năng, cũng không đủ niềm tin và dũng cảm để kéo cô về phía mình. Thế nên, anh đã để lỡ mất người con gái mình yêu thương nhất.

Mà có yêu thương, có giữ lấy thì đã sao. Có những người, không hợp thì chính là không hợp, tựa như những gia vị không thể trộn vào cùng một bát. Tịch Hướng Hoàn yêu cô, nhưng anh không thể nào cho cô một hạnh phúc trọn vẹn. Đơn giản bởi vì, anh không phải người đàn ông hoàn hảo dành cho cô, giống như Đường Thần Duệ.

Tịch Hướng Tình, một người con gái mâu thuẫn, vừa đáng thương mà cũng thật đáng hận. Lớn lên trong thứ tình cảm sắt đá của bà mẹ, sự nhọc lòng nhưng lực bất tòng tâm của anh trai, cùng với thứ tính cách cứng đầu đã ăn sâu vào xương tủy, biến cô trở thành một người con gái nổi loạn vào cái tuổi mười tám.

Đều nói con gái thích dựa dẫm, thế nên họ luôn bị thu hút bởi những người đàn ông có thể làm chỗ dựa vững chắc cho họ cả đời. Tịch Hướng Tình không mộng mơ, cái cô thiếu chính là tình yêu thương, thế nên khi người đàn ông tựa như cha, tựa như chú, mà cũng tựa như người tình giống cha của Hướng Vãn xuất hiện, cô đã xiêu lòng. Tình yêu đầu của cô gái nổi loạn mười tám tuổi, mãnh liệt, và cũng thật điên cuồng, chỉ biết cho đi nhất định cần nhận lại.

Nhưng Tịch Hướng Tình không biết, sự điên cuồng của mình, đổi lại chính là cái chết của người đàn ông cô yêu thương. Đau đớn, dằn vặt, day dứt, rồi hối hận, rất nhiều cảm xúc đan xen khiến Tịch Hướng Tình gần như đã trưởng thành chỉ sau một đêm đó. Ai chẳng muốn liều mình vì yêu một lần? Chẳng phải người ta đã nói yêu là cần dũng khí hay sao? Nhưng dũng khí đó của cô đã hại chết anh mất rồi. Lần đầu tiên yêu thương, cũng là lần cuối cùng dùng cảm tình đi yêu một ai đó, Tịch Hướng Tình từ nay về sau đã không còn đủ sức để yêu ai, cũng chẳng còn gì để yêu ai nữa rồi.

Một người con gái như thế, không đáng thương sao? Đáng thương, mà cũng thật đáng hận. Hận vì sự ngu ngốc, sự mạnh miệng thích làm càn của cô, hận vì người con gái sắt đá tự làm tổn thương mình, để che giấu nỗi đau sâu thẳm trong tâm hồn trước đó.

Ngoài họ ra, chúng ta còn được gặp lại rất nhiều nhân vật trong những truyện của Triêu Tiểu Thành.

Một Đường Dịch yêu vợ như mạng, ngoài vợ ra phụ nữ khác trong mắt đều là cỏ rác, một ngày hai tư giờ ở trong trạng thái phòng thủ không để ai cướp mất vợ mình, kẻ nào bén mảng tới liền sợ phát khiếp đến mức suýt chút nữa là rút súng bắn bùm kẻ đó. Anh cũng đóng vai trò quân sư tình cảm cho Đường Thần Duệ, mặc dù đa phần là mang tâm trạng đắc ý tiểu nhân khi đi hại kẻ khác nhiều hơn, nhìn xem nhìn xem, đàn bà là thế đấy, làm gì có ai dịu hiền ngoan ngoãn bằng được Dĩ Ninh nhà tôi chứ.

Một Tô Tiểu Miêu vẫn luôn thích làm càn, thích quấy phá như thường. Từ ngày gặp được Tiểu Tịch, như chiến sĩ gặp đồng minh, như sư phụ gặp đồ đệ, như kẻ cầm trịch gặp được tay sai, quan trọng nhất là đồng chí ấy có chỗ dựa lớn không kém mình, đi gây họa không sợ ai chết được. <( ̄︶ ̄)>

Một Tiểu Thiệu chạy trời không thoát được vận mệnh làm bao cát cho mấy anh chàng họ Đường đấm đá. Cứ hễ vợ có vấn đề là lại lôi anh chàng ra xử lí. Mặc dù sau đó anh chàng bài cũ soạn lại, đi giở trò y hệt lúc Hướng Vãn bị thương với Đường Thần Duệ, đáng tiếc Đường Thần Duệ không giống như Đường Dịch. Dùng một câu của Đường Kính, xin đừng coi thường lưu manh. Đường Dịch lưu manh, nhưng là lưu manh có văn hóa, tốt xấu gì cảnh giới đạo đức cũng cao hơn. Còn Đường Thần Duệ, lưu manh trí thức, đạo đức không học được nhiều như vậy. ╮(╯▽╰)╭

Một đồng chí Hàn Thâm hết mình vì nhiệm vụ, làm việc hai mươi tư giờ mỗi ngày, đa zi năng cái gì cũng biết, kiêm thêm nhiều chức vụ, thường xuyên bị bạn học Đường chèn ép mà không biết kêu ai, điển hình của trai ngoan thành phố, không đú đởn không chơi bời, có chí cầu tiến, chẳng qua vô phúc làm bạn với Đường Thần Duệ mà thôi. ╮(╯_╰)╭

Một Giản Tiệp âm thầm yêu thương Đường Dịch suốt mấy năm trời, yêu một cách ngây ngốc, một cách khờ dại. Trong truyện, cô là một người bạn tốt của Hướng Vãn, anh em cùng chí hướng tung hoành giang hồ với nhau, có thể thấy được bản chất Tiểu Giản ngây thơ không kém Tiểu Tịch là mấy. Chẳng qua lỡ chân đi nhầm, cũng yêu nhầm Đường Dịch mà thôi.

Danh sách chương

loading...
DMCA.com Protection Status