Nhà hàng dị giới của ông bố bỉm sữa

Chương 37: Cho nên, có câu nào không cho phép kêu gọi góp vốn không?

Translator: Nguyetmai

Khi gã tiễn vị khách cuối cùng rời khỏi nhà hàng đã là 1 giờ 35 phút trưa, thật ra vẫn còn khách muốn gọi thêm một phần cơm nữa, nhưng McGonagall đã uyển chuyển từ chối. Thời gian kinh doanh buổi trưa của nhà hàng đã kết thúc, dĩ nhiên hai cha con phải đóng cửa nghỉ ngơi, chưa kể hai người đều đã đói meo.

"Cha ơi, trưa nay chúng ta bán được tổng cộng hai mươi bốn phần cơm chiên Dương Châu, nhận được 10 đồng rồng và 44 đồng vàng, thật tuyệt, thật nhiều tiền." Gã vừa đóng cửa xong quay vào, Amy đã vui vẻ vỗ tay, đôi mắt sáng long lanh.

"Hai mươi bốn phần cơ à?" Nghe thấy thế, gã cũng hơi giật mình, dù cả buổi trưa bận không ngơi tay để làm cơm chiên, nhưng con số hai mươi bốn phần này vẫn khiến gã khó nén nổi sự ngạc nhiên.

Đương nhiên, điều khiến gã càng vui vẻ chính là tình trạng ế ẩm của nhà hàng nay đã được cải thiện, những vị khách trưa nay có thể sẽ quay lại vào buổi tối, hơn nữa, nếu họ đều truyền tai nhau về món ngon của nhà hàng như Macbeth, có khi lượng khách tối nay sẽ còn đông đúc hơn nữa.

McGonagall thầm tính toán sơ sơ, nếu cứ thuận lợi thế này, chưa đến mười ngày, gã đã có thể gom đủ 3.000 đồng vàng và hoàn thành nhiệm vụ, như vậy, gã sẽ không cần lo lắng lại bị hệ thống biến thành tàn phế như trước. Nghĩ vậy, gã khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Amy đang vui vẻ đếm đồng vàng, cười nói: "Hôm nay Amy bé nhỏ làm rất tốt, cha đi làm cơm chiên cầu vồng cho con nhé, chắc con cũng đói bụng lắm rồi."

"Dạ, Amy đói đến hóp cả bụng rồi." Cô nhóc mím môi, sờ bụng, gật đầu vẻ đáng thương.

"Con chờ một lúc nữa sẽ có cơm thôi." McGonagall đau lòng sờ đầu Amy, nhanh chân đi về phía nhà bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng ra một phần cơm chiên Dương Châu thơm ngào ngạt.

Amy chạy đi rửa tay, lau khô, ngồi lên ghế, xúc một thìa cơm đầy ụ, ngửa đầu nói với McGonagall: "Cha bận rộn đã lâu, nhất định đói hơn cả Amy nữa, cha ăn trước một thìa rồi Amy mới ăn."

"Được." Nhìn khuôn mặt tràn đầy trịnh trọng của cô nhóc, lòng gã ấm áp, nở nụ cười rồi cúi người ăn thìa cơm kia, gật đầu: "Vậy Amy ăn ngon nhé, cha lại đi làm một phần nữa đây."

"Vâng ạ." Amy ngoan ngoãn gật đầu, cầm thìa tự xúc cơm, ăn vô cùng vui vẻ.

Sau bữa trưa, McGonagall quét dọn sạch sẽ nhà hàng từ trong ra ngoài, dùng khăn ướt lau từng chiếc bàn, kiểm tra không còn vết dầu mỡ nào vương vãi trên bàn, rồi mới dỗ Amy đang ngồi xổm sau quầy đi ngủ trưa, bản thân cũng chợp mắt một lúc.

Buổi tối, hai cha con ăn tối xong mới mở cửa buôn bán, nếu không thì phải tận chín giờ hai người mới được ăn, nhưng như vậy thì trễ quá.

Trước cửa nhà hàng, Macbeth vẫn là người xếp hàng đầu tiên, Haga và Haben đến sau khi mở cửa một lát, một lúc sau nữa, Conti cũng cưỡi lừa đen đến.

Mới trưa nay, Haben còn giương cung bạt kiếm với Conti, nay nhìn thấy anh ta lại chủ động gật đầu chào hỏi. Haben trầm ngâm nhìn Conti một lúc, mới khẽ hỏi: "Tôi cảm thấy có lẽ anh là dũng sĩ giết rồng thật, nghe nói, kỵ sĩ hùng mạnh nhất nhân loại năm xưa chính là McGonagall Alex, từ trước đến nay cũng không quyết đấu với ai bao giờ, trừ khi gặp nhau trên chiến trường. Anh có ngưỡng mộ ngài ấy không?"

"Đúng vậy, ngài ấy là thần tượng và mục tiêu của tôi, rồi sẽ có ngày tôi sẽ trở thành dũng sĩ diệt rồng như ngài ấy." Conti cười gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt.

"Cậu trai trẻ à, mấy lời kiểu này tôi đã nghe từ ít nhất năm mươi kỵ sĩ trẻ đến tiệm mua kiếm rồi, nếu như cậu thật sự muốn giết rồng mà không phải bị rồng ăn sạch, tốt nhất cậu nên luyện kiếm cho tốt, đổi một con ngựa khác cho ra dáng một chút, năm xưa McGonagall Alex không cưỡi lừa đen để đi giết rồng đâu." Macbeth cười nói.

"Black đã theo tôi rất nhiều năm, là người bạn già của tôi đấy." Conti cười lắc đầu, nói tiếp: "Một tháng sau tôi chuẩn bị đi đến trấn Tháp Đôi, nghe nói con rồng đỏ tàn ác nhiều lần tập kích trấn Tháp Đôi lại đến lúc rục rịch, tôi muốn thử một lần xem sao..."

McGonagall vừa làm cơm chiên trong bếp, vừa dỏng tai lên nghe các truyền thuyết về chính gã từ miệng của mấy vị khách bên ngoài, cảm giác như mấy thế ngoại cao nhân đã rút lui khỏi giang hồ, nhưng chuyện về họ vẫn được người ta ca tụng truyền tai như trước.

Nói chính xác hơn, vị dũng sĩ kia vốn phải là chủ cũ của thân thể này mới phải, nhưng bởi vì linh hồn và ký ức của hai người đã dung hợp ở một mức độ nào đó, nên nếu nói những kinh nghiệm kia là của gã cũng không sai.

Vật cưỡi trước đây của gã quả thật không phải một con lừa đen, mà là một con điểu sư vằn tím có một không hai tại đế quốc Loss.

Đúng như McGonagall dự đoán, nhà hàng vào buổi tối còn náo nhiệt hơn, chủ yếu là do khách buổi trưa dẫn thêm những vị khách mới. Thỉnh thoảng, cũng có mấy người qua đường tình cờ đi ngang, bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của nhà hàng mà ghé vào, lại bắt gặp vẻ mặt hưởng thụ của những vị khách khác, không nhịn được gọi thử một phần.

"Ông chủ, cho tôi một phần nữa!"

"Thật có lỗi, thời gian kinh doanh hôm nay đã hết, mời quý khách ngày mai lại ghé." McGonagall mỉm cười tiễn vị khách cuối cùng ra cửa, lật tấm biển đằng trước, thở phào nhẹ nhõm, thời gian kinh doanh buổi tối hình như hơi dài quá.

"Cha ơi, cha đoán thử xem tối nay chúng ta bán được bao nhiêu phần cơm chiên cầu vồng đi." Amy hỏi gã.

"Ừm... Bốn mươi phần?" McGonagall nghĩ ngợi rồi đưa ra một con số.

Cô nhóc lắc đầu, mặt mũi hưng phấn cầm 1 đồng rồng: "Sai rồi, là bốn mươi lăm phần, tổng cộng nhận được 20 đồng rồng và 70 đồng vàng."

"Vậy nghĩa là, tính cả ngày hôm nay, chúng ta đã bán được bảy mươi mốt phần cơm chiên Dương Châu, quả là rất tuyệt." Gã cũng vui vẻ cười, vậy là hôm nay nhà hàng thu được 426 đồng vàng, trừ đi chi phí, tối thiểu cũng kiếm được 213 đồng vàng.

"Vâng." Amy gật đầu, vừa nghi hoặc vừa tò mò hỏi McGonagall: "Nhưng mà, cha ơi, cha làm cơm chiên cầu vồng ngon như vậy, món khác nhất định cũng không kém, sao cha chỉ làm mỗi món cơm chiên cầu vồng vậy ạ?"

Gã sửng sốt một lát, nhìn biểu cảm trên mặt Amy liền nhanh chóng hiểu ra, hẳn cô nhóc muốn ăn món khác ngoài món cơm chiên Dương Châu rồi đây.

Nói cũng phải, dù cơm chiên Dương Châu ngon đến mấy, nhưng nếu ngày ba bữa đều ăn, ngay cả McGonagall còn phải ngán, chứ đừng nói đến Amy.

"Mấy ngày tới có lẽ vẫn chưa được đâu." Nhìn biểu tình chờ mong của Amy, gã cũng không biết làm sao cho phải. Món bánh kẹp Thiểm Tây chỉ được mở khóa sau khi hoàn thành nhiệm vụ dùng 3.000 đồng vàng mua nguyên liệu nấu ăn, với tốc độ buôn bán hiện giờ, tối thiểu phải sáu ngày nữa mới được.

"Được ạ." Amy hơi thất vọng.

"Làm sao kiếm được 2.500 đồng vàng nhỉ?" McGonagall nhìn Amy, nghĩ thầm 250.000 đồng tiền chính là một khoản kếch xù. Nghĩ được một lúc, hai mắt gã chợt sáng lên, "Đúng rồi, hệ thống, tôi có thể kêu gọi góp vốn cho món ăn mới được không?"

"Xin ký chủ vui lòng nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, nghiêm ngặt dựa theo phương pháp và trình tự bình thường để hoàn thành nhiệm vụ, vững bước tiến lên mục tiêu trở thành thần bếp!" Giọng nói nghiêm túc của hệ thống vang lên.

"Cậu đọc lại nội dung nhiệm vụ một lần nữa cho tôi đi." McGonagall bình tĩnh nói.

"Nhiệm vụ lần này: Trong vòng mười ngày, ký chủ phải dùng 3.000 đồng vàng để mua nguyên liệu nấu ăn, nhiệm vụ hoàn thành có thể mở khóa món ăn mới "bánh kẹp Thiểm Tây", nhiệm vụ thất bại sức khỏe -0.5."

"Cho nên, có câu nào không cho phép tôi kêu gọi góp vốn không?" McGonagall hỏi lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status