Nhất phẩm phong lưu

Chương 338: Kết án


- Anh biết chỗ trân quý của nó, nên quý trọng nó mới đúng.

Hắc miêu trừng mắt với Mạc Ngôn, căm giận nói:

- Đem nó thành món đồ chơi ném cho tiểu tử chơi, chơi rồi phá hủy thì làm như thế nào!

Nàng căm giận mà nói, hoàn toàn không phát hiện trong mắt tiểu Vân La u oán và đang chu lên cái miệng nhỏ nhắn.

- Tôi thực hoài nghi, thật sự anh biết thứ này đáng quý sao?

Hắc Miêu vẫn không buông tha, nói.

Đây cũng không phải nàng không tốt, mà là Lưỡng giới thạch này thật sự là rất quý . Nàng nghĩ, nếu là vận dụng được, hay có chút cơ duyên thâm hậu, nàng cùng Mạc Ngôn thậm chí cả tiểu Vân La ở, đều có khả năng bởi vì một chút tạo hóa ẩn chứa trong miếng Lưỡng giới thạch này mà thu hoạch được cực kỳ lớn.

Linh khí Thế giới này gần như khô cạn, muốn bước cao hơn trên đường tu hành, con đường tuần hoàn theo lẽ thường hiển nhiên là không thể. Muốn siêu thoát, muốn được tự tại, nhất định phải khác người ...

Đây gọi là lối tắt, từ một góc độ khác mà nói, cũng tức là cơ duyên nào đó trên đường tu hành, đến tương đối ít, tuyệt đối không thể khinh thường.

Hắc Miêu nghĩ, miếng Lưỡng giới thạch trước mắt này là cơ duyên hiếm có. Thứ huyền diệu như thế, có thể nói là "Ngậm trong miệng sợ hóa lỏng, cầm ở trong tay sợ bay mất" ... Quý cũng không kịp, lại có thể tùy tùy tiện tiện như Mạc Ngôn ném cho tiểu tử coi là món đồ chơi sao?

Đây khác gì giết ngàn người, chẳng lẽ không sợ gặp sét đánh sao?

Hắc miêu nhìn Mạc Ngôn, vẻ mặt căm giận.

Mạc Ngôn cười nói:

- Thứ này rất rắn chắc, Vân La cũng không phải đứa nhỏ không biết nặng nhẹ, sẽ không dễ dàng làm tổn hại ... Hơn nữa, tôi đem thứ này giao cho Vân La, cũng không phải cho nó coi đây là món đồ chơi mà chơi, mà là làm cho nó cùng linh thể bên trong hiểu nhau nhiều hơn. Lại nói tiếp, hai người đứa là trẻ con, dễ dàng nói chuyện, dù sao vẫn hơn bộ dáng hung hăng của cô nhỉ?

Hơi hơi dừng lại, lại nói:

- Tôi lại thấy là có chút kỳ quái , khi or trường đại học A cô cũng không căng thẳng như vậy mà!

Hắc miêu bĩu môi nói:

- Khi đó tôi vốn không biết bên trong cất giấu một tiểu quỷ, dở hơi à mà căng thẳng ...

Vân La ở bên cạnh trộm kéo tay áo Mạc Ngôn, nhẹ giọng nói:

- Cha, Sơn Nguyệt tỷ tỷ nói lời thô tục, không phải người tốt!

Hắc miêu trừng mắt liếc nhìn Vân La một cái, nói:

- Người lớn nói chuyện, trẻ con không cần xen mồm...

Vân la làm cái mặt quỷ, lập tức bưng kín miệng mình.

Hắc miêu nhìn về phía Mạc Ngôn, bỗng nhiên thở dài, nói:

- Nhìn bộ dáng của anh, chỉ sợ là tôi hiểu lầm anh!

Mạc Ngôn ngẩn ra, nói:

- Có ý gì?

Hắc miêu châm chọc nói:

- Anh thông minh như vậy, cũng có lúc nghe không hiểu à? Hừ, ý của tôi rất đơn giản... Tôi nghĩ rằng anh thật sự biết chỗ trân quý của miếng Lưỡng giới thạch này, nhưng trên thực tế, anh căn bản là không hiểu được!

Có câu là "Ba người đi với nhau tất có người đáng làm thầy ta ..." Trên đường Tu hành, tự biết nội tình nông cạn Mạc Ngôn không ngại học hỏi kẻ dưới, mẫn cảm, hiếu học. Nghe xong lời nói của Hắc Miêu, hắn lập tức thu hồi Lưỡng giới thạch từ trong tay Vân La, sau đó đưa đến trước mặt hắc miêu, cười nói:

- Xin chỉ giáo!

Hắc miêu cũng là kẻ không tiền đồ , thấy Mạc Ngôn không chỉ có đem Lưỡng giới thạch đưa lên, hơn nữa thái độ cung kính, lập tức liền mặt mày hớn hở.

Đồ vật còn đó, mấu chốt là thái độ cung kính của Mạc Ngôn, đây là đãi ngộ tự lúc hắc miêu nhận thức người này tới nay chưa bao giờ hưởng thụ được ...

Nàng thật cẩn thận tiếp nhận Lưỡng giới thạch, Ngự Sử linh thức cẩn thận cảm ứng một hồi, cuối cùng xác định, trong khối hạt châu lục sắc này không chỉ có cất giấu một linh thể, hơn nữa thật sự ẩn chứa một chút khí tức tạo hóa cực kỳ mỏng và huyền diệu khó giải thích.

Tuy rằng mỏng, nhưng chân thật tồn tại.

Mấy phút đồng hồ sau, sau khi Hắc miêu nói ra chỗ huyền diệu lớn nhất của Lưỡng giới thạch, Mạc Ngôn cũng chấn kinh một hồi.

Cái gì gọi là một chút tạo hóa, nói thực ra, hắn không phải hiểu rõ, nhưng chỉ mặt chữ mà nói, lại cũng không phải đặc biệt khó lý giải.

Tạo hóa về hàm nghĩa cơ bản đó là sáng tạo và diễn hóa, hơn nữa loại sáng tạo này cũng không phải là vận dụng vật chất có hình dạng, mà là tự không gian hư vô nảy mầm, quá trình sinh ra vật hữu hình nào đó ...

Lúc này Mạc Ngôn thực có một cảm giác không rõ.

Đồng thời, về dự cảm Lưỡng giới thạch gây ra, với lời nói của Hắc Miêu bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy động, tựa hồ thoáng rõ ràng một chút.

- Chẳng lẽ nói, một chút cảm ứng phát ra từ với bản tâm kia, liền ứng tại phía trên tạo hóa sao?

Trong lòng hắn vừa động, nhìn về phía Lưỡng giới thạch, trong mắt tinh quang lóe ra.

Hắc miêu tức giận mắt liếc Mạc Ngôn, nói:

- Hiện tại anh hiểu được vừa rồi vì cái gì tôi phát hỏa chứ? Vật trân quý như thế, anh lại coi như quả cầu ném cho trẻ con chơi, chỉ cần là một người hiểu chuyện đều sẽ tức giận với anh ...

Hơi hơi dừng lại, rồi lại bỗng nhiên thở dài, nói:

- Đáng tiếc, tu vi của tôi còn không đủ để trình bày điểm tạo hóa này, chỉ có thể cảm giác được một chút!

Mạc Ngôn nói:

- Nếu như có thể hiểu được, sẽ có gì tốt?

Hắc miêu lắc đầu nói:

- Tôi nói không rõ ràng ... Kỳ thật cũng chưa chắc là tốt, cũng có khả năng là tệ lớn hơn lợi. Tạo hóa khí tức, huyền diệu như thế nào, muốn một câu miêu tả hình dáng, nhất định phải làm tốt khâu chuẩn bị. Nói đến cái này làm tôi nhớ tới một sự kiện, phía tây Vân La đạo cung có một vách đá, mặt trên khắc một đạo vết kiếm tiền bối cao nhân lưu lại. Khi hậu bối quan sát, có người có thể từ đó ngộ được kiếm ý tiền nhân lưu lại, có người lại bị kiếm ý gây thương tích, dẫn đến thức hải vỡ tan, thần hồn bị hao tổn ... Nói ngắn lại, một đạo kiếm ý còn như thế, huống chi là khí tức có thể diễn phát sinh cơ, có thể là tạo hóa?

Hơi hơi dừng lại, nàng nhìn thoáng qua Vân La, lại nói:

- Kỳ thật tôi cũng biết miếng Lưỡng giới thạch này rắn chắc như thế nào, sẽ không dễ dàng bị tổn hại, tôi lo lắng chính là nha đầu kia không biết nặng nhẹ, trong lúc vô tình va chạm vào một chút khí tức tạo hóa đó. Nếu bởi vậy được phúc thì thôi, nếu là ...

Nói tới đây nàng bĩu môi, lắc đầu, không tiếp tục nói tiếp. Trong lời nói ý tứ đã biểu lộ không bỏ sót, không cần phải nói thêm chút nữa.

Mạc Ngôn cười cười, nói:

- Hóa ra là cô đang lo lắng cho Vân La, tôi còn tưởng rằng là cô ...

Hắc miêu nói tiếp câu chuyện, tức giận nói:

- Tôi đương nhiên cũng sợ nó phá hủy miếng Lưỡng giới thạch này, đến lúc đó tất cả mọi người không vui!

Mạc Ngôn ha ha cười, không tiếp tục cái này đề tài mà nói:

- Sơn Nguyệt, cô nói xem ... Nếu đem tiểu mập mạp kêu ra, có phải nó sẽ hiểu biết càng sâu so với chúng ta về điểm tạo hóa này hay không?

Hắc Miêu bĩu môi nói:

- Trẻ con đều là từ trong bụng mẹ sinh ra, ngay cả đứa trẻ anh gặp qua đó, mười tháng trước kỳ thật chính là một con t*ng trùng gặp may mắn không phải sao?

Tình trùng?

Mạc Ngôn không nhịn được cười, nói:

- Nói cũng đúng, đích thật là đạo lý này. Mặt khác, khi nào cô hiểu về sinh lý vậy? Ngay cả tiểu t*ng trùng cũng biết...

Tiểu Vân La bỗng nhiên kéo lấy tay áo Mạc Ngôn, nói:

- Cha, Sơn Nguyệt tỷ tỷ nói không đúng, ấu trùng chỉ có thể biến thành ếch, không thể biến thành trẻ con!

Mạc Ngôn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:

- Người lớn nói chuyện, trẻ con không nên xen mồm!

Mấy ngày kế tiếp, có lẽ là bởi vì nhát gan và có lẽ là vì tạm thời chưa thể hiện hình cùng thế giới bên ngoài, tiểu mập mạp trong Lưỡng giới thạch kia vẫn không chịu đi ra.

Đối với điều này tiểu Vân La thấy rất thất vọng.

Nhưng hắc miêu cùng Mạc Ngôn lại không để ý.

Có vài thứ, cơ duyên chưa tới lúc, suy tính như thế nào cũng không cần thiết. Lưỡng giới thạch nắm trong tay, vậy cũng đã đầy đủ, bọn họ kỳ thật cũng không nóng nảy đi phá giải huyền diệu trong đó.

Hắc miêu có chuyện của mình, mấy ngày qua, nàng vội vàng dạy dỗ trận linh đã bị hủy diệt linh thức, dự tính trong khoảng thời gian ngắn sẽ bố trí một trận pháp ảo đơn giản ở trước sau tiểu viện.

Mạc Ngôn cũng có chuyện của mình phải làm.

Mấy ngày hôm trước, hắn sở dĩ sẽ đi đến đại học A, cũng là tiếp nhận vụ án ở Thất Xử. Bởi vì tế luyện miếng ngọc bội thường xuyên cảm thấy mỏi mệt, cần hoãn lại một thời gian, giờ phút này, vụ án tử dĩ nhiên đã phá xong, hắn cũng rảnh rang một thời gian.

Do tế luyện ngọc bội tạm ngừng, hắn cùng Phương Chính liên hệ, miêu tả tướng mạo người đàn ông trung niên đã thấy trong pháp trận, cũng thông qua di động truyền ảnh qua.

Hắn không biết người đàn ông trung niên đó đến tột cùng là ai, nhưng lường trước hơn phân nửa có liên quan với liên minh hiệp khách.

Hắn nghĩ rằng, người này nếu có thể đi vào Lưỡng giới thập phương trận, vậy tu vi cũng rất khả quan, hạng người trong thế tục này được đến Tiên Thiên. Nếu hắn thật sự cùng liên minh hiệp khách có liên quan, với tu vi của hắn mà nói, tất nhiên là người rất quan trọng. Thậm chí, hắn có thể chính là vị hội trưởng thần bí kia cũng nên ...

Mạc Ngôn nghĩ, chỉ cần đem lại lịch người này điều tra chi tiết, hơn nữa xác định hắn và liên minh hiệp khách có liên quan, như vậy án tử ở đại học A này, có thể giao cho Cục quốc phòng. Về phần Lưỡng giới thập phương trận, hắn căn không nghĩ sẽ nói ra ...

Hiệu suất làm việc của cục Quốc phòng không phải giống như cơ quan công vụ, buổi sáng Mạc Ngôn đem ảnh vẽ của người đàn ông trung niên kia truyền đi, buổi chiều liền nhận được điện thoại của Phương Chính. Hắn được biết, vị trung niên này nhìn như thực nho nhã đúng là người cục quốc phòng theo dõi thật lâu, nhưng vẫn không có đầu mối gì về liên minh hiệp khách!

Đến tận đây, vụ án phát sinh ở đại học A chính thức được phá, hoặc là nói có thể kết án.

HẾT
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status