Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 41: Tìm tôi có lợi gì đâu, tôi chẳng thể giúp được gì 2


Triệu Viễn Dương kích động tới ứa mồ hôi tay, cậu lau lau tay vào quần, ngồi xuống. Từ khi Lữ Uyển Uyển chết đi, Triệu Viễn Dương vẫn luôn hoảng hoảng hốt hốt, kỳ thi cuối kỳ cũng không đạt được kết quả tốt, lọt ra khỏi top năm mươi trường. Dựa theo thành tích trước kia thì đều nằm trong top hai mươi.

Cha mẹ cậu lo lắng, vội hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Triệu Viễn Dương chỉ nói bởi vì trước kia đồng học xảy ra chuyện quá thảm thiết làm cậu ảnh hưởng.

Triệu Viễn Dương thật sự có thích Lữ Uyển Uyển, thế nhưng yêu thích của cậu quá mỏng manh, quá hèn yếu, thậm chí còn không dám quang minh chính đại để người ta biết, không dám ra mặt khi Lữ Uyển Uyển bị bắt nạt. Cậu không thích Lâm Mỹ Á, cậu chán ghét thế lực quyền quý chống đỡ sau lưng cô, vì thế khi trong lớp truyền ra tin đồn Lâm Mỹ Á thích cậu, Triệu Viễn Dương thực sự rất chán ghét.

Cũng chính vì thế Triệu Viễn Dương mới không quản mọi thứ thổ lộ với Lữ Uyển Uyển. Cậu quả thực có thích Lữ Uyển Uyển, thế nhưng cũng có ý định dùng cô làm bia đỡ đạn để Lâm Mỹ Á từ bỏ ý định.

Chẳng qua cậu không ngờ Lâm Mỹ Á lại ác độc như vậy, cư nhiên bức tử Lữ Uyển Uyển. Mặc dù chuyện này không liên quan tới cậu, thế nhưng nghĩ tới vì cậu chọn Lữ Uyển Uyển làm bạn gái, thậm chí còn cố ý để người khác nhìn ra tâm ý của mình nên mới dẫn đến kết quả này, Triệu Viễn Dương cảm thấy thực suy sụp.

Cậu đã hại chết một cô gái thực lòng thích mình, thế mà cậu hệt như một kẻ hàn nhát, ngay cả chất vấn Lâm Mỹ Á cũng không dám.

Sau khi Lữ Uyển Uyển chết, Triệu Viễn Dương từng nằm mơ thấy cô mỉm cười dịu dàng hệt như ngày xưa rồi nói cô phải đi rồi, đi đầu thai, cám ơn cậu đã từng yêu thích cô.

Sau khi tỉnh mộng, Triệu Viễn Dương gào khóc, cậu hận mình đi sai đường, hận mình không có bản lĩnh, hận mình quá hèn yếu vô năng.

Sau đó, Triệu Viễn Dương vô tình gặp Lâm Mỹ Á ở trên đường, dáng vẻ cô ta rất uể oải, cả người đầy u sầu, tay trái tựa hồ có vấn đề, phần cổ tay trống rỗng.

Nhìn thấy cậu, Lâm Mỹ Á giống như phát điên lao tới muốn đánh cậu nhưng bị mẹ mình là Tào Phương Lệ ngăn cản.

"Triệu Viễn Dương, đều là lỗi của mày, nếu không vì mày thì tao đã không bắt nạt Lữ Uyển Uyển, cũng không vô tình hại chết con của nó, làm nó tự sát, đều là lỗi của mày." Lâm Mỹ Á vẫn không nghĩ thông, chẳng qua tùy tiện bắt nạt Lữ Uyển Uyển một chút, đá vài cái, ai biết được cô ta yếu ớt đến mức tự sát chứ. Cho đến tận sau đó, Tào Phương Lệ thấy cô hồ đồ ngu xuẩn mới tát một cái, nói cho cô biết cũng chính vì mấy cái đá kia mà cô đã hại chết đứa bé trong bụng Lữ Uyển Uyển, làm Lữ Uyển Uyển tự sát.

Lâm Mỹ Á hiểu ra, thế nhưng lại bắt đầu căm hận Lữ Uyển Uyển không đứng đắn, mới có nhiêu đó tuổi đã có thai. Mà cha đứa bé, không cần nói Lâm Mỹ Á cũng đoán được là ai.

Hết thảy đều do Triệu Viễn Dương, nếu nó không thích Lữ Uyển Uyển, nếu nó không lộ ra tình cảm với Lữ Uyển Uyển, cô đã không mất lý trí tới mức dẫn tới hậu quả không thể gánh vác như vậy.

Nhìn biểu tình vặn vẹo dữ tợn của Lâm Mỹ Á, toàn thân Triệu Viễn Dương giống như bị điện giật, con? Con ai? Uyển Uyển sao lại có con?

Triệu Viễn Dương cứng ngắc giật giật khóe miệng, không không không, Lâm Mỹ Á chỉ đang gạt người mà thôi, làm sao có thể? Uyển Uyển sao lại có con của cậu được chứ? Chẳng qua cho dù không tin cỡ nào thì nước mắt Triệu Viễn Dương vẫn không ngừng trào ra, tâm tình cũng sụp đổ.

Cậu căn bản không biết Lữ Uyển Uyển rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, cũng không biết mình từng có một đứa con nhưng sớm đã biến mất.

Trái tim Triệu Viễn Dương giống như bị người ta dùng dao đâm trăm ngàn nhát, đau đớn dữ dội, thậm chí ngay cả đứng cũng không vững.

Cậu giống như hồn ma lảo đảo trở về nhà, vô tri vô thức mấy ngày, rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại trong ánh mắt lo lắng của cha mẹ, cậu muốn tìm Lâm Mỹ Á hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả Triệu Viễn Dương không gặp được Lâm Mỹ Á mà gặp được mẹ của cô, Tào Phương Lệ.

Cậu không quá chú ý tới chuyện nhà Lâm Mỹ Á, thế nhưng nghe bạn học nói cha mẹ Lâm Mỹ Á đã li dị, hai đứa con đi theo mẹ. Còn cha Lâm Mỹ Á, nghe nói sau đó vì làm hỏng đơn đặt hàng lớn của công ty mà bị đuổi, hiện giờ không rõ đang ở đâu.

Tào Phương Lệ thấy Triệu Viễn Dương thì không để cậu gặp Lâm Mỹ Á, sợ kích thích con bé. Đối với vấn đề của Triệu Viễn Dương, cô chỉ nói là Lâm Mỹ Á vô tình đạp Lữ Uyển Uyển vài cái làm con bé sinh non, cũng vì thế mà tuyệt vọng tự sát, sau đó cũng nói ra chuyện Lữ Uyển Uyển biến thành ác quỷ.

Triệu Viễn Dương bị đả kích nặng nề, gào khóc nức nở, vì sao khi đó Uyển Uyển không tới tìm mình? Tại sao lại nghĩ không thông mà tự sát? Cậu khổ sở hối tiếc, muốn gặp lại Lữ Uyển Uyển.

Tào Phương Lệ thấy Triệu Viễn Dương đáng thương nên đã nói nơi bày sạp của Tống Triết cho cậu ta biết, bà không đưa số điện thoại vì có chút tâm lý khó nói.

Từ đó Triệu Viễn Dương vẫn luôn ở đây chờ Tống Triết, thế nhưng Tống Triết không xuất hiện. Nhóm người đoán mệnh ở xung quanh nói Tống Triết rất tùy tính, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, không có thời gian cố định.

Triệu Viễn Dương cứ nghĩ hôm nay lại đi không công, không ngờ lần này lại gặp được, cậu cố nén tâm tình kích động, do dự thật lâu mới khàn khàn nói: "Tôi có thể gặp lại Uyển Uyển không?"

Lữ Uyển Uyển không nói hết mọi chuyện cho Tống Triết, thế nhưng Tống Triết biết trong lòng cô có một người, bằng không đứa bé kia từ đâu mà ra. Chẳng qua Lữ Uyển Uyển chưa từng nhắc tới người nam kia nên tới tận bây giờ Tống Triết mới biết, hóa ra cha đứa bé là Triệu Viễn Dương.

Nghe thấy thỉnh cầu của Triệu Viễn Dương, Tống Triết lắc đầu: "Tôi đã sớm đưa cô bé đi đầu thai rồi, cậu tới trễ rồi."

Triệu Viễn Dương trắng bệch: "Anh đưa cô ấy đi lúc nào?"

Tống Triết suy nghĩ một chút rồi nói ra thời gian, Triệu Viễn Dương nhớ đó là sau ngày mình nằm mơ thấy Uyển Uyển nói tạm biệt, hóa ra khi đó Uyển Uyển thật sự đã tiến vào giấc mộng của cậu.

"Vì cái gì, vì cái gì cô ấy lại không tới tìm tôi?" Triệu Viễn Dương hoảng hốt nỉ non, ánh mắt tràn đầy thống khổ.

"Cô bé tìm cậu thì có tác dụng gì không? Cậu có thể bảo vệ cô bé sao?" Tống Triết kỳ thực cũng hiểu Triệu Viễn Dương là căn nguyên mọi chuyện, thế nhưng lúc tuyệt vọng Lữ Uyển Uyển đã chọn lựa tự sát chứ không phải tìm tới Triệu Viễn Dương đã chứng minh trong lòng cô bé, Triệu Viễn Dương không phải chỗ dựa, không thể nào giúp cô bé được.

Triệu Viễn Dương sửng sốt, đột nhiên cười nghẹn ngào, cười mà nước mắt rơi xuống: "Đúng vậy, tìm tôi có lợi ích gì chứ? Tôi không giúp được, ngược lại còn lại cô ấy. Tôi chính là tội nhân."

Triệu Viễn Dương khàn khàn nói, sau đó lảo đảo rời đi.

Tống Triết im lặng lắc đầu, mệnh cách thiếu niên vốn không tệ, thế nhưng vì chuyện này mà tạo thành vết xước trong đời, tương lai sau này, Tống Triết chỉ có thể lắc đầu.

Có nhân tất có quả, ai cũng trốn không thoát. Ban đầu khi bạn lựa chọn trốn tránh thì nên biết sẽ có kết quả như vậy.

Ngay lúc này, Tống Triết nhận được điện thoại của Tiêu Thiên: "Alo, hôm nay sao gọi điện sớm vậy? Ăn cơm chưa?"

Tiêu Thiên nói: "Mới vừa ăn xong, có một người bạn xảy ra chút chuyện cần em hỗ trợ."

Tống Triết thực sảng khoái đáp ứng: "Được a, gặp ở đâu?" Cậu cũng phơi nắng tới phát nóng rồi.

Hai người hẹn địa điểm gặp mặt, Tống Triết thu dọn đồ đạc trở về. Ông chú coi bói bên cạnh nhìn mà lắc đầu, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới mà vẫn thường xuyên có khách tìm tới tận cửa, đúng là người chọc tức chết người mà!

Trong tiệm cà phê, lúc Tống Triết tới thì Tiêu Thiên cùng Tiêu Văn Đình đã chờ sẵn, bên cạnh còn có một nữ sinh tóc dài phấp phới thánh khiết xinh đẹp, chỉ là sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.

Tiêu Thiên giới thiệu: "Đây là con gái của thế giao* nhà anh, gọi là Liễu Nguyệt Nguyệt, cô ấy nói gần nhất mình thường xuyên thấy quỷ nên muốn tìm em hỗ trợ." [* thân thiết nhiều đời, đời ông, đời cha...]

"Ồ? Vậy à?" Tống Triết nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt vài lần, không thấy âm khí hay quỷ khí gì trên người đối phương, khả năng gặp quỷ không cao a!

Liễu Nguyệt Nguyệt từ chỗ Tiêu Văn Đình biết chuyện Tống Triết nên rất tin tưởng, thấy đối phương nhìn mình liền vội vàng nói: "Mỗi đêm sau khi ngủ tôi bắt đầu nghe thấy một vài động tĩnh, lách cách lách cách, nhà tôi rất sạch sẽ, căn bản không có chuột. Hơn nữa tôi cũng không tin tà ma, chỉ sợ trộm cướp nên có gắn camera giám sát. Thế nhưng hôm sau kiểm tra đoạn băng ghi hình thì không phát hiện gì cả. Gần nhất tiếng ồn ngày càng thái quá, nửa đêm ngẫu nhiên mở mắt ra thì thấy có người đứng bên cạnh giường, nó vặn đầu xuống ném về phía tôi, dọa tôi sợ tới ngất đi."

Nói tới đây, nước mắt Liễu Nguyệt Nguyệt trào ra, cô nắm chặt tay Tiêu Văn Đình không buông, nếu cô có bệnh tim thì sớm đã chết rồi.

...*...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status