Triệu hoán thần binh

Chương 16: Ngươi tính là cọng hành gì chứ?


- Tiểu Nhai, con đã trở về. Vừa rồi con nói gì vậy?

Vu Thiên Tuyết không dám tin tưởng trả lời.

- Đúng vậy, con đã trở về. Con nói ở đây nếu không cho mẹ con chúng ta ở lại, vậy chúng ta đi thôi. Con có tay có chân, chung quy sẽ không để cho mẫu thân phải chịu đói.

Vu Nhai mỉm cười, thản nhiên nói.

Trong nháy mắt, nước mắt tràn mi. Ngay thời điểm Vu Nhai vừa nói dứt lời, Thiên Tuyết không dám tin tưởng hỏi lại:

- Đây là thật sao? Con không nghĩ tới luyện quay về Độc Cô gia lấy lại vinh quang nữa sao? Con không muốn quay trở lại chỗ đó nữa sao?

- Muốn, tại sao con phải muốn?

Vu Nhai nói:

- Con cảm thấy họ Vu rất tốt. Độc Cô, vẫn lưu lại cho người khác đi thôi!

Miệng Vu Thiên Tuyết hết khép lại mở. Dường như đây là lần đầu tiên nàng biết nhi tử của mình vậy.

Mọi người xung quanh cũng khép mở miệng không thốt ra lời. Có người nào không biết đứa con tư sinh có chứa huyết mạch của Độc Cô gia này vẫn luôn muốn chính danh, vẫn luôn muốn lấy lại vinh quang từ Độc Cô gia, muốn tới mức ngay cả mẫu thân cũng mặc kệ. Sao bây giờ mình lại nghe hắn đứng đây nói những lời khác thường như vậy.

- Mẫu thân, chúng ta đi thôi!

- Ách, được, được...

Vu Nhai cũng biết Vu Thiên Tuyết thực sự không thể tưởng tượng nổi. Hắn cũng không phải sợ hãi. Dù sao bây giờ hắn là kẻ mất trí nhớ. Hắn chỉ cần làm chính mình là được. Cái gì không hợp với lẽ thường, chuyện làm được cũng rất kín kẽ.

- Chờ một chút!

Vu Nhai không hề liếc mắt nhìn những đại nam nhân đang đứng xung quanh đó, nâng Vu Thiên Tuyết dậy, tính đi ra ngoài cửa. Đúng lúc này, phía trên truyền đến một giọng nói.

Vu Nhai biết, vị này hẳn là gia chủ hiện tại của Vu gia, phụ thân của Vu Tiểu Dạ. Vừa nãy thật ra hắn vẫn đứng ở phía Vu Thiên Tuyết. Đây chính là hậu thuẫn có lực của Vu Thiên Tuyết.

Vu Nhai hơi quay đầu lại, cũng không biết mình nên xưng hô như thế nào.

- Tiểu Nhai, Thiên Tuyết, không cần đi. Ta đã có quyết định. Ở đây vẫn là nhà của các ngươi. Vốn là do người của Độc Cô gia có lỗi với chúng ta, có lỗi với Thiên Tuyết. Các người không nhất thiết phải rời đi vì chút chuyện nhỏ này.

Có lẽ xúc động trước biểu hiện của Vu Nhai vừa rồi, Vu gia chủ cuối cùng đã đưa ra quyết định, nói:

- Lại nói, nếu bọn họ đã đáp ứng vào ở Vu gia chúng ta, chắc hẳn không thể không biết Vu gia chúng ta có một phần huyết mạch của bọn họ. Chỉ cần mọi người không đề cập tới, sẽ không có việc gì.

- Đại ca, nếu Tiểu Nhai muốn đi, vậy để cho bọn họ đi thôi, Tiểu Nhai hiện tại cũng là người trưởng thành rồi, có thể tay làm hàm nhai, thật ra rất tốt!

Người ngồi ở dưới Vu gia chủ, cũng chính là Nhị gia chủ luôn muốn đuổi bọn họ đi nói.

- Nhị đệ...

- Mẫu thân, mẫu thân nói xem, rốt cuộc mẫu thân cản trở người ta ở chỗ nào? Có phải là người ta nhìn trúng thứ gì của chúng ta hay không? Nếu không sao bọn họ không đuổi chúng ta đi không được thế? Chuyện không có lợi ích, bọn họ không có khả năng làm. Mẫu thân ngẫm lại xem, sau đó chúng ta đưa thứ đó cho bọn họ là được chứ gì?

Vu Nhai cắt ngang lời Vu gia chủ nói, lớn tiếng hỏi Vu Thiên Tuyết.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt cổ quái. Gia hỏa này bình thường rất chất phác, từ lúc nào lại trở nên sắc bén như vậy?

Vu Thiên Tuyết nhìn thật sâu vào Vu Nhai, chợt không cúi đầu nữa. Nàng nghĩ một hồi sau đó lắc đầu nói:

- Không, hai mẹ con chúng ta không có bất kỳ thứ gì có thể khiến cho người ta ham muốn hoặc ảnh hưởng tới người khác cả!

- Vậy mới là lạ. Nếu chúng ta không có ảnh hưởng đến người khác, vì sao người khác nhất định phải đuổi chúng ta đi? Chúng ta thật sự rất chướng mắt sao? Hay là mẹ con chúng ta khiến bọn họ mất mặt? Ta không có cướp nữ nhân của hắn, càng không có tư cách kế thừa gia chủ hoặc tài sản gì, lại càng không có mối hận giết con, vậy tại sao hắn lại muốn đối phó với chúng ta?

Vu Nhai cũng không đi, đứng ở đại sảnh rất lớn tiếng lẩm bẩm:

- Người của Độc Cô gia muốn vào ở, Vu gia lớn như vậy, thế nào cũng có vài chỗ không có ai ở. Đúng như lời gia chủ nói, chỉ sợ bọn họ cũng không nhớ được ta có tồn tại ở đây hay không. Cho dù nhớ, chúng ta cũng có thể ở trong nhà không ra ngoài, thậm chí dọn ra ngoài ở vài ngày. Ở quán trọ, ở trong nhà thân thích khác đều được. Nhưng nhìn bộ dạng bọn họ vừa rồi dường như muốn đuổi chúng ta đi hẳn, vĩnh viễn không trở lại.

- Tiểu Nhai, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Nhị cữu không phải có ý này...

Nhị gia chủ ngồi ở phía trên, vừa nghe Vu Nhai nói như thế, không nhịn được khóe miệng giật giật vài cái. Hắn liếc mắt nhìn Vu gia chủ, vội vàng giải thích. Chỉ có điều hắn còn chưa nói hết, lại bị Vu Nhai cắt ngang:

- Phải vậy không? Đã như vậy, chúng ta cứ tiếp tục ở đây.

- Cái này...

- Ha hả. Xem ra nhị cữu vẫn rất không chào đón chúng ta. Ngài cứ việc nói thẳng ra, rốt cuộc chúng ta cản trở ngài ở chỗ nào. Bất kể là lý do gì chúng ta cũng sẽ tiếp nhận. Dù sao chúng ta chỉ là người ngoài, nhất định sẽ dọn ra ngoài.

- Nhị đệ, Tiểu Nhai nói có lý. Rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Vu gia chủ cũng đã thông thuốt, nhìn Nhị gia chủ nói.

- A, Vu gia thực sự quá ầm ĩ đi. Vừa rồi, dường như ta nghe thấy các ngươi đang nói Độc Cô gia ta?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói âm dương quái khí. Một nam tử trẻ tuổi mặt như bạch ngọc, tuấn tú lịch sự lại mặc y phục màu xám đi đến. Trong nháy mắt, trong đại sảnh có không ít người đứng lên. Đặc biệt là Nhị gia chủ, hắn đứng lên nhanh nhất.

- Đây không phải là Độc Cô Nhai sao? A, nhầm, là Vu Nhai. Ha ha, thật sự đã lâu không gặp.

Người thanh niên áo xám sau khi tiến vào phòng khách, liền đưa ánh mắt nhìn Vu Nhai. Hiển nhiên người này nhận ra hắn, hơn nữa hình như còn có chút ân oán. Những lời này rõ ràng là đang làm nhục hắn. Nếu như là trước đây Vu Nhai sợ rằng thật sự sẽ trực tiếp đi tới liều mạng. Nhưng Vu Nhai bây giờ lại giống như đầu gỗ nhìn hắn, không mở miệng gì. Chỉ có điều trong ánh mắt hắn dường như đang hỏi: Ngươi là cọng hành nào?

Hôi sam thanh niên thấy biểu hiện của Vu Nhai, rõ ràng có chút sửng sốt. Khi thấy ánh mắt của hắn lại dường như nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt sắc mặt sung huyết.

- Vu Nhai, ánh mắt ngươi như vậy là có ý gì? Ngươi đừng quên ngươi bây giờ là thân phận gì. Chẳng qua chỉ là một đứa con tư sinh nho nhỏ không vào nổi gia tộc mà thôi. Ngươi tính là thứ gì mà dám nhìn ta như vậy? Nói cho ngươi biết, lão tử ta họ Độc Cô, Độc Cô!

Vu Nhai trừng mắt nhìn hắn một hồi, cuối cùng mở miệng, nói:

- Vậy thì thế nào?

- Ngươi...

Người thanh niên áo xám thiếu chút nữa thì bị vẻ mặt này của Vu Nhai làm tức điên. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói gì. Hắn quay đầu nhìn về phía Nhị gia chủ, nói:

- Không phải ta bảo ngươi đuổi hai mẹ con bọn họ đi sao? Tại sao bây giờ bọn họ còn ở nơi này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status